Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Bạn Bơ đi học!

Con được ba mẹ cho đi học khi gần được 18 tháng. Vì điều kiện nhà mình ko có nên có lẽ con đến trường hơi sớm. Ông bà nội, ngoại ai cũng xót con. Phần vì con trai mẹ nhỏ nhắn, ốm hơn các bạn cùng lứa, nên sức đề kháng cũng kém hơn. Con đi học 6 tháng trời mà lên rồi sụt kí, cứ tháng lên thì tháng sau lại sút, đến nỗi cân nặng bây giờ cũng bằng với lúc con chưa đi học, hic hic!

Nhưng bên cạnh đó, con nhận biết được rất nhiều điều. Con chỉ cần 2 ngày đầu làm quen với lớp là sang ngày thứ ba cô đã bảo ba mẹ cho con học cả ngày. Lớp học đầu tiên con học với các anh chị hơn 1 tuổi rất yêu mà có lần mẹ đã kể trong entry này.

Qua năm học mới, con học lớp với các bạn cùng tuổi nhà trẻ như mình, nhưng vẫn có vẻ như con nhỏ nhất lớp. Con học được nhiều bài thơ, bài hát mới rất lạ mà mẹ ko biết. Mẹ rất thích con chơi ở nhà, rồi tự cất giọng đọc những bài cô hát với con trên lớp, yêu lắm. Mẹ hớn hở như chính mình được nghe những điều gì hấp dẫn lắm vậy. Mẹ thường yêu cầu con đọc lại, có lúc con đọc, có lúc lại thấy xấu hổ mà hát lại một bài quen khác.

Mẹ yêu những bài thơ ngăn ngắn, những bài hát dễ thương này của con lắm nè:

 

Em Búp bê
Rất đáng yêu
Bé tí teo
Không khóc nhè

 

Con chào ba
Con chào mẹ yêu
Con đi học nhé
Chiều con lại về

 

Nhong nhong nhong nhong
Ngựa phi nhanh nhanh
Ngựa gỗ xinh đẹp
Cùng em chơi ngoan

 

Con thỏ

Con mắt đo đỏ

Cái tai nho nhỏ

Cái miệng nhai cỏ

Thỏ nằm trong giỏ

Ôi thương quá chừng

 

 

Đôi dép xinh, đôi dép xinh xinh
Cháu giữ cho hai chân trắng tinh
Đôi dép xinh, đôi dép xinh xinh
Chân cháu trắng tinh, đôi dép xinh xinh

 

Xong rồi mẹ thường nhẩm lại cho thật thuộc để khi nào con hát thì hát với con. Mấy bài này mẹ chưa bao giờ được nghe nên mẹ học từ con rất thích thú, hôm nào về cũng hỏi con có bài gì mới để mẹ được học theo từ giọng đọc bi bô của con.

Mẹ đến đón, con biết chào mẹ đi học về, rồi qua chào cô “chào cô Tuyết Bơ đi về”

Ở nhà, thấy mẹ dọn cơm con đã biết “mời các bạn dùng cơm”, rồi quay qua vòng tay “mời ba ăn cơm, mời mẹ ăn cơm”

Mẹ bảo con vào giường ngủ, mẹ bảo: “nằm xuống” thì con tiếp lời: “nhắm mắt lại, hai tay để lên bụng, cô Thu biểu rứa”

Mẹ hay hỏi chuyện con đi học như thế nào, con đã biết kể rành rọt với mẹ như này nè:

ai đút con ăn: cô Tuyết,

ai hát với con: cô Châu, cô Tuyết,

ai cho con uống sữa: cô Thu,

ai xi con đái: tự Bơ,

ai ru con ngủ: tự Bơ,

ai thay áo cho con: cô Châu

ai rửa đít cho con: cô Tuyết

Qua đó, mẹ biết được nhiệm vụ, vai trò của từng cô đối với các hoạt động của con.

Sau đúng 1 tháng nghỉ bệnh, con đi học ko được vui vẻ như trước, lúc nào cũng mếu khóc. Nhưng khi không thấy ba mẹ nữa thì con lại học rất ngoan, ko khóc, chơi và ăn cũng vậy.

Cô kể con biết sợ, biết nghe lời cô. Làm gì cô la thì giả lơ quay mặt đi, không khóc, nhưng từ đó cũng biết mà tránh trò đó ra.

Hôm qua ở trường có tiết thao giảng, cô mời phụ huynh tham gia xem các con học hành thế nào. Mẹ lấp ló ngoài cửa, sợ con phát hiện ra đòi mẹ. Xem tiết học của con, thấy con trưởng thành quá chừng. Con biết ngồi ngoan nghe cô dạy, biết dứng lên phát biểu khi cô gọi, rồi biết tự dán hình vào chỗ còn thiếu nữa. Nhiều phụ huynh khác cũng như mẹ, rất bất ngờ với con mình, chụp hình liên tiếp và hẹn chạy ngay lên cơ quan để khoe thành tích của con.

Hình tiết học hôm ấy đây. Đầu tiên, Bơ cùng các bạn ngồi ngoan ngoãn thế này:

 

Photobucket
Bạn Bơ đang đứng phát biểu đấy nhé
Photobucket
Cô hỏi: Hình này còn thiếu cái gi? Con trai mẹ đứng lên dõng dạc trả lời cho cô
Photobucket
Ngồi nghe bạn trả lời
Photobucket
Cô bôi keo để bạn thực hành cắt dán
Photobucket
Bạn dán cái miệng rất đúng chỗ nhé, xong rồi lật ngửa lên chơi thôi 


Photobucket

 Tác phẩm của bạn cô cầm nè, chụp bị rung rồi, ko thấy rõ gì cả, chán thế.


Photobucket

Xong chụp thêm 2 cái ở lớp cùng các bạn mà cái nào cũng nhăn

Photobucket
Anh chàng khó tính
Photobucket