Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Sau trận ốm - Ở trường - đi off

Hôm nay bạn Bơ tái xuất ở thế giới blog chứ ko thì các bạn quên Bơ hết.

Photobucket
Sau mấy ngày nghỉ lễ bạn í về Hội An thì sáng nay bạn tiếp tục đi học. Cả tối bạn í ngủ ko yên, lâu lâu lại trở mình, khóc thiệt to, lúc cầm áo đòi “cởi da, cởi da”, lúc thì ngồi dậy, đập chân, khóc ko lý do gì cả, mẹ làm gì bạn cũng ko cho. Cả đêm đuối với bạn luôn, chắc là mấy cái răng đang mọc hành bạn đây mà. Vậy nên sáng mẹ cho bạn ngủ nướng, hơn 7h mới dậy đi học. Đến trường, bạn làm mẹ hết sức ngạc nhiên khi chỉ mếu chứ ko khóc. Mẹ đưa quà để bạn tự tay trao quà về quê cho cô, bạn đưa cô và tự động ngả người qua cô. Như là biết trước là ko còn cách nào khác, phải bị cô bồng thôi vậy. Miệng vẫn mếu, ko khóc to thành tiếng, tay thì bye bye mẹ. Ko biết do hồi tối khóc nhiều quá rồi hay hôm nay bạn tự biết thân biết phận phải đi học. Chứ những ngày trước thì phải là cô bế bạn từ tay mẹ và mẹ phải trốn bạn thật nhanh kia, bạn khóc to lắm. Tự nhiên thấy bạn ngoan bất ngờ như vậy mẹ thấy thương ghê.

Hình bạn những ngày bạn ốm và biếng ăn nè:

Photobucket
Photobucket
Photobucket

Bạn thích chơi các trò chơi ở trường, chiều đón ko chịu về vì ham chơi đó:

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Bạn thích chơi cầu tụt nhất:
Photobucket
Bạn tự đi lên cầu thang và tự tụt nhé!
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Tối 9/4, bạn đi off. Tới điểm hẹn sớm quá, tự mình đi vòng vòng, chơi trò chơi nè:

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

 Nhưng vì từ trường, mẹ cho bạn tới điểm hẹn luôn, sớm quá nên tới lúc các bạn khác tới thì bạn chơi đã thấm mệt rồi, bạn chỉ đòi mẹ bồng thôi. Vậy là mẹ ko tám với các mẹ khác được, bạn buồn ngủ nên phải cho bạn về tắm rửa ngủ thôi. Nên chỉ gặp các bạn chào hỏi chút xíu rồi về.

Chỉ có mấy tấm hình này thôi.

Chào hỏi mẹ Bom, mẹ Gôn, mẹ Anna.

Photobucket
Bạn Bom bạn í chụp hình mà e thẹn kìa, ko thấy rõ mặt gì cả.

Photobucket

Hẹn các bạn ở dịp off sau nhé, khi nào mình lấy lại phong độ thì mình cùng quậy nha!

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Nhật ký đi học! (tiếp theo)

Chiều thứ tư:
Mẹ đợi đến trưa, gọi cho cô hỏi thăm tình hình của bạn. May mà bạn ngoan, được cô ẵm miết nên ko khóc, ăn cũng hết suất. Chiều mẹ đến đón sớm, hôm nay mẹ tới ngay lớp của bạn. Bạn đang nằm trong lòng cô, đùa giỡn. Thấy mẹ, bạn bỗng oà lên, nhưng chỉ chút thôi, rồi qua tới tay mẹ là hết. Bạn ạ chào cô rất to, tự động đeo khẩu trang, đòi mẹ mặc áo để về nữa.
Ngày thứ 5, 6, 7, 8
Sáng, ba mẹ vừa chở bạn dừng lại ở cổng trường là bạn khóc. Mẹ dỗ: “mẹ thương em mà, em đi học ngoan nghe” Bạn vừa mếu, vừa khóc, vừa nhắc lại “mẹ thương em mà” nghe thật là thảm. Chắc ý bạn là “mẹ thương em mà, răng lại để em đi học?”
Chiều, mẹ vào đón, vẫn thấy bạn cứ ngồi bên cạnh cô. Cô bảo bạn quấn cô quá, cô đi đâu cũng đòi đi theo. Mà lớp có đến 3 cô luôn mà bạn chỉ theo 1 cô thôi, chưa chịu chơi nhiều với các cô và bạn khác. Trưa ngủ thì cô phải ru, lâu lâu bạn còn mở mắt trong lúc ngủ để xem thử cô có đi đâu ko. Có hôm cô mà bạn theo bận dẫn các anh chị khác đi văn nghệ, ở lớp ko có, mà bạn ko chịu chơi với ai, suốt ngày cứ đòi “cô Châu, cô Châu..” thôi hà.

Nói chung tình hình đi học vậy là đã dần ổn định. Mà từ ngày ra ĐN đến chừ thì tình hình ăn uống của bạn phải nói là rất tồi tệ. Lúc trước bạn nói ko với cháo, còn cơm hoặc thức ăn thì vẫn chịu. Bây giờ thì bạn nói ko với tất cả thức ăn có đạm, béo. Bạn ăn đúng nghĩa ăn chay. Tức là ăn trái cây: chuối, sapôchê, cam, dưa hấu, đu đủ…, uống nước, cơm hay mì thì chỉ ăn ko, ko kèm thức ăn và chỉ dùng tay bốc, sữa cũng lắc đầu. Tình trạng này đã kéo dài 1 tuần rồi. Mẹ thì đang mệt mỏi vì bạn ốm do thời tiết, lại mới đi học kèm theo thái độ ăn uống của bạn như thế này nữa là mẹ muốn ốm theo luôn. Trên trường thì cô nói bạn ăn hết suất. Hy vọng là cô nói thật, như vậy mới mong bạn có sức mà chiến đấu, chứ mẹ thì mẹ bó tay rồi. Đã mệt  lại còn bị ba cằn nhằn: “lỗi ni là vì con hư tại mẹ, tại mẹ chiều em quá, ko chịu cứng rắn với em…bla bla…” Sáng bạn í mèo nheo, đi học trễ, ba cũng cằn nhằn mẹ, , chịu nổi ko trời, mà mẹ dậy từ lúc 6h kém chuẩn bị cho bạn í đó, ba thì cứ ngủ đến 7h, lúc nào bạn dậy ba mới dậy. Con trai đi học về quấn mẹ khủng khiếp, cứ suốt ngày “mẹ bồng mẹ bồng”. Lúc nào có người giữ thì mẹ còn làm việc khác được, còn ko thì ngồi ôm bạn í suốt. Tối đến 9h30 ru bạn í ngủ xong thì mẹ mới ăn cơm, rửa chén, quét nhà, lau nhà, giặt đồ bạn í, chuẩn bị balô cho bạn í ngày mai đi học. Mẹ còn ko có thời gian tắm nữa cơ mà, có làm được việc gì khác cho riêng mẹ đâu. Vậy mà còn bị nói lên nói xuống, mẹ đuối, mẹ buông tay mất thôi.
P/S: Ông bà ngoại có đọc thì cũng đọc thôi nha, mẹ Bơ viết ra cho nhẹ lòng thôi mà. Đừng có điện thoại người này người kia nha!

Trộm viếng thăm

Tô đậm thêm những chuỗi ngày u ám của mẹ là cuộc viếng thăm của vị khách không mời này.

Trưa hôm thứ 3 (29/3) là ngày thứ 4 bạn í đi học, ngày mà đêm hôm trước bạn í sốt cao đó. Trưa bình thường là mẹ nghỉ lại cơ quan. Còn hôm đó là tối đã thức với bạn rồi mà trời lạnh nữa nên trưa mẹ quyết định về để ngủ một giấc cho ngon để tối chuẩn bị tinh thần thức tiếp với bạn.

Và sự cố xảy ra đúng lúc này. Mẹ thì ngủ quá ngon là ngon. Và giấc ngủ ngon đó đã phải trả một cái giá quá đắt đến hơn 30 triệu đồng. Trộm lẻn vào nhà ngay lúc này và đã cuỗm mất: 1 Iphon4 của cậu Bi, 1 Laptop, 1 Ipop, 1 ví có 2 triệu đồng cùng toàn bộ giấy tờ của cô Cún.

Mà mẹ cũng ko biết mất đâu nha, ngủ xong dậy đi làm khoá của bình thường. Đến chiều cậu Bi về mới điện thoại cho mẹ bảo mất đó.

Ông trời biết mẹ đuối rồi mà chưa chịu ốm, chưa chịu buông tay hay răng mà làm cho mẹ thêm một nhác nữa vậy kìa. Thôi thì mẹ ốm rồi đây, nhưng mà chưa buông tay vì vẫn còn phải lo cho bạn Bơ, vẫn tiếp tục bị ba cằn nhằn nữa đấy ạ!

 

Những ngày này ko có một tấm hình nào của bạn vì bạn ko ăn người toàn xương là xương, ốm nhách và mẹ thì ko có tâm trạng nào để chụp hết.