Ngày 11/9, 10 năm trước có sự kiện chấn động toàn nước Mỹ.
Ngày 11/9, 10 năm trước, mẹ Bơ đang trên chuyến tàu vào Sài Gòn nhập học đại học, với nhiều hoài bão, mơ ước cho tương lai.
10 năm sau, đi đâu cũng nghe kỷ niệm của nước Mỹ.
10 năm sau, hồi tưởng về quãng đường mình đã trải qua:
Đôi lúc tự dối lòng mình: Khi lấy chồng là tình yêu chuyển trạng thái..... Nhưng bất chợt một phút giây nào đấy, ta cảm thấy cô đơn, cảm thấy cuộc sống đang diễn ra xung quanh với những lo toan, với sự khác biệt về tâm hồn đã làm ta thấy mình khô cằn quá.
Mấy hôm nay, thấy báo đài nói liên tục về sự kiện ngày 11/09/2001, một hồi tưởng về ngày xưa, mới đó mà đã 10 năm. 10 năm trước, ta vẫn nhớ, một cô gái 18 tuổi, với nhiều hoài bão, khát khao cháy bỏng về một tương lai với một tấm bằng đại học, với một tình yêu không gì có thể trong sáng và lãng mạn hơn thế. Tình yêu ấy, hạnh phúc ấy đã từng làm cho những cô bạn gái thân ngày đấy thầm ghen tỵ. Vì nó không dựa trên bất cứ thứ gì như tiền bạc, danh vọng... chỉ đơn giản là 2 tâm hồn đồng điệu và thấu hiểu. Chỉ cần ánh mắt ấy, giọng nói ấy dường như chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ....Thế mới biết tinh yêu nó làm cho con người ta thăng hoa trong tâm hồn và hạnh phúc biết bao.
Và giờ đây, sau 10 năm, một người phụ nữ đã có chồng và con. Vẫn tâm hồn ấy, nhưng không tìm thấy sự đồng điệu và thấu hiểu của người chung đường. Như một bài hát sai lời, một bài thơ sai lạc điệu. Không thể tìm thấy một tiếng nói chung, ta cứ mải miết với cái gọi là trách nhiệm về một gia đình để đôi lúc bất chợt, thấy cô đơn, thấy cần một bờ vai để chia sẻ, thèm một ánh mắt dịu dàng, cần một khát khao cháy bỏng khi gần nhau. Thế mới biết tình yêu dù ở bất cứ một thời điểm nào ta đều cần, không phải vì trách nhiệm, không phải vì cơm áo. Nhưng nếu như, có tình yêu thì mọi thứ sẽ giản đơn hơn thế, sẽ không phải nói nhiều như thế....
Nhưng ta, một người phụ nữ của gia đình, đã qua sông thì không thể quay đầu trở lại và cũng không thể song song đi chung hai con đường, không thể....
Để bất chợt một phút giây nào đấy, thảng thốt, nhớ rằng mình đã từng như thế, là cô gái như thế và tiếc thay.....
(trích blog Oanh Phạm)
Cảm ơn bạn đã nói hộ lòng mình!