Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

2 tuổi của con!

Con trai của mẹ đã tròn 2  tuổi. Vậy là đã tròn 2 năm làm mẹ. Con của mẹ có muôn vàng sự đổi thay, hàng ngày. Mỗi ngày thức giấc, mẹ nhận thấy sự nhận biết, lớn lên hàng ngày ở con, yêu lắm. Nhờ con mà mẹ được học hỏi biết bao nhiêu là thứ. Mẹ muốn chăm sóc con kỹ càng, muốn dành cho con những gì tốt nhất. Nhưng những gì con thể hiện lại làm mẹ hơi buồn. Nhưng thôi, bỏ những muộn phiền sau lưng nhé, mẹ chỉ nhớ những điều hay của con thôi.
Mẹ tự hào về con trai của mẹ, tình cảm lắm.
Mẹ tự hào về con trai của mẹ, nhớ dai lắm.
Mẹ tự hào về con trai của mẹ, biết nghe lời.
Mẹ tự hào về con trai của mẹ, rất sáng tạo.
Mẹ tự hào về con trai của mẹ, đi học ngoan nghe con!
Vì một số lý do khách quan và chủ quan, mẹ không tổ chức sinh nhật cho con với nhiều bạn bè được, chắc hẹn dịp khác con nhé!
Một chút hình sinh nhật của con cùng các anh trong xóm, 2 bạn gái cũng ko tham dự được.

Photobucket

Bánh này là thổi đúng ngày cùng cả nhà.

Photobucket
Photobucket
Photobucket


Bánh này là thổi cùng các anh trong xóm

Photobucket



Photobucket

Cắt bánh nè!

Photobucket
Photobucket


Cùng dzô!

Photobucket
Photobucket
Photobucket


Tiết mục nhận quà!

Photobucket



Photobucket

Có múa lân nữa nè!

Photobucket


Mong con bước sang tuổi thứ 3 ngoan ngoãn, khoẻ mạnh, ăn ngoan ngủ ngon con nhé!
Lâu ngày mới mở lại blog, chỉ biết điểm tin một chút thế thôi.

Chuyện hàng ngày

1. Dạo này bạn thích đóng phim Hàn. Đang ngồi chơi với mẹ, tự nhiên ôm mặt mẹ hun chụt chụt, rồi: thương mẹ quá, thương mẹ quá! Nịnh phát ớn luôn.

 

Photobucket

2. Bạn đòi ba làm chi đó. Ba bảo: Hun ba đi

Bạn chạy lại hun mẹ cái chụt, rồi mới qua hun ba.

 

Photobucket

3. Bạn đưa cái gì cho ai, nếu người đó chưa nói chi là bạn nhắc: Cảm ơn Bơ đi.

 

Photobucket

4. Ba mẹ đang ăn cơm, bạn đòi lên ghế ngồi chung.

Bạn ngồi rồi mẹ giỡn với bạn: Con ăn cơm ko?

Bạn: Không.

Mẹ: Dọt xuống

Mẹ hỏi cái khác: Con ăn chuối ko?

Bạn: Không

Mẹ: Dọt xuống

Rứa là bạn nhảy xuống đi chơi.

Một lúc sau, cầm  bánh quế lại mời mẹ lúc mẹ còn ăn cơm: Mẹ ăn bánh quế ko?

Mẹ: Không

Bạn: Dọt xuống

Mẹ: tròn xoe mắt luôn

 

Photobucket

5. Chú Cường là người yêu của cô Cún, hay đón cô trước nhà. Có hôm ba bảo bạn: Nói chú C vô ba biểu!

Sinh nhật bạn, chú mua quà tặng. Mẹ dặn bữa sau gặp chú C con nhớ cảm ơn nghe, bạn dạ.

Hôm nọ chú C lại đón cô C. Mẹ nhắc: Con ra nói chi với chú C đi.

Bạn chạy ra: Dzô biểu!

 

Photobucket

6. Bạn được về nội chơi 1 tuần. Đến lúc ra lại ĐN thì hát như này:

- Ba thương con vì con giống bà nội

- Em sẽ là mùa xuân của bà nội

…Những bài nào có chữ mẹ thì bạn đổi lại bà nội hết.

 

Photobucket

7. Bạn hát bài con voi thế này, sửa mãi ko được:

Con vỏi con voi

Cái vòi đi trước

Hai chân sau đi trước

Còn cái đuôi đi sau rốt

Photobucket

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Tâm trạng!

Ngày 11/9, 10 năm trước có sự kiện chấn động toàn nước Mỹ.

Ngày 11/9, 10 năm trước, mẹ Bơ đang trên chuyến tàu vào Sài Gòn nhập học đại học, với nhiều hoài bão, mơ ước cho tương lai.

10 năm sau, đi đâu cũng nghe kỷ niệm của nước Mỹ.

10 năm sau, hồi tưởng về quãng đường mình đã trải qua:

Đôi lúc tự dối lòng mình: Khi lấy chồng là tình yêu chuyển trạng thái..... Nhưng bất chợt một phút giây nào đấy, ta cảm thấy cô đơn, cảm thấy cuộc sống đang diễn ra xung quanh với những lo toan, với sự khác biệt về tâm hồn đã làm ta thấy mình khô cằn quá.
Mấy hôm nay, thấy báo đài nói liên tục về sự kiện ngày 11/09/2001, một hồi tưởng về ngày xưa, mới đó mà đã 10 năm. 10 năm trước, ta vẫn nhớ, một cô gái 18 tuổi, với nhiều hoài bão, khát khao cháy bỏng về một tương lai với một tấm bằng đại học, với một tình yêu không gì có thể trong sáng và lãng mạn hơn thế. Tình yêu ấy, hạnh phúc ấy đã từng làm cho những cô bạn gái thân ngày đấy thầm ghen tỵ. Vì nó không dựa trên bất cứ thứ gì như tiền bạc, danh vọng... chỉ đơn giản là 2 tâm hồn đồng điệu và thấu hiểu. Chỉ cần ánh mắt ấy, giọng nói ấy dường như chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ....Thế mới biết tinh yêu nó làm cho con người ta thăng hoa trong tâm hồn và hạnh phúc biết bao.
Và giờ đây, sau 10 năm, một người phụ nữ đã có chồng và con. Vẫn tâm hồn ấy, nhưng không tìm thấy sự đồng điệu và thấu hiểu của người chung đường. Như một bài hát sai lời, một bài thơ sai lạc điệu. Không thể tìm thấy một tiếng nói chung, ta cứ mải miết với cái gọi là trách nhiệm về một gia đình để đôi lúc bất chợt, thấy cô đơn, thấy cần một bờ vai để chia sẻ, thèm một ánh mắt dịu dàng, cần một khát khao cháy bỏng khi gần nhau. Thế mới biết tình yêu dù ở bất cứ một thời điểm nào ta đều cần, không phải vì trách nhiệm, không phải vì cơm áo. Nhưng nếu như, có tình yêu thì mọi thứ sẽ giản đơn hơn thế, sẽ không phải nói nhiều như thế....
Nhưng ta, một người phụ nữ của gia đình, đã qua sông thì không thể quay đầu trở lại và cũng không thể song song đi chung hai con đường, không thể....
Để bất chợt một phút giây nào đấy, thảng thốt, nhớ rằng mình đã từng như thế, là cô gái như thế và tiếc thay.....
(trích blog Oanh Phạm)

Cảm ơn bạn đã nói hộ lòng mình!