Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Nhật ký đi học!

Ngày đầu tiên: 25/3/2011 (thứ sáu)

Thực ra cách đây 1 tháng, lúc còn ở HA, ông bà đã cho bạn đi trẻ được 3 buổi. Nhưng bạn khóc quá với lại nhận thấy cả nhà chưa chuẩn bị đầy đủ cho bạn và cơ sở vật chất ko tốt nên mẹ ko muốn bạn đi nữa, và quyết định để tháng sau ra ĐN đi luôn.

Ngày đầu tiên, bạn đang ở thời kỳ biếng ăn nên suốt 1 giờ đồng hồ mà chỉ đút được cho bạn vài muỗng thức ăn và vài muỗng cơm chiên của người lớn, còn các thức ăn khác bạn đều lắc đầu. Rồi mẹ mặc áo ấm cho bạn, đeo găng tay, mũ. Mà lạ, những lần trước nếu thấy các thủ tục này là bạn hào hứng lắm, vì được đi chơi, vậy mà bây giờ bạn ko chịu, cứ đòi “đi nhủ (ngủ), đi nhủ”. Ba mẹ có nói là bạn phải đi học đâu, chỉ bảo là “đi xem thuyền” thôi mà (vì đường đi có qua cầu sông Hàn).

Xong hết các thủ tục chuẩn bị cho bạn rồi bạn được ba mẹ hộ tống đến trường. Đi đường phải chỉ trỏ đủ thứ cho bạn hào hứng. Đến cổng trường, khi ba dừng xe, bạn đòi “đi nữa, đi nữa” dù vẫn chưa biết là đi học. Vào trường, mới gặp 2 bà sơ là bạn đã oà lên khóc (chắc bạn nhớ các bà sơ ở trường ở HA). Mẹ bồng cho bạn chơi trò chơi, bạn thích chơi cầu tụt lắm, đang mếu mà cười rất thích thú. Rồi cũng đến lúc mẹ giao bạn cho cô, ôi thôi là bạn khóc. Ba mẹ ko dám ở lại lâu, đi ra phòng sơ hiệu trưởng. Mua một số đồ dùng cho bạn, đi ra là thấy một sơ khác bồng bạn đi các phòng rồi, may mà bạn đã nín khóc.

Ba mẹ về với tâm trạng thật khó tả, biết là sẽ khó khăn cho con trai bé bỏng, nhưng mà cố lên con nhé, mình là thanh niên mà.

Đến 10h30, ba điện về hối mẹ đến đón bạn. Mẹ chuẩn bị tâm lý gặp mẹ bạn sẽ nức nở như thế nào. Vậy mà bạn rất bình tĩnh nhé, sơ hiệu trưởng bế bạn ra bạn rất ngoan, điềm tĩnh, lúc mẹ đưa tay ra mới ngả sang người mẹ. Sơ bảo bạn khóc rồi chỉ đòi các cô bế thôi, ko chịu rời cô ra, cô ru ngủ được 1 giấc và mới cho bạn ăn hết suất trưa của mình. Vậy là bạn ngoan đó, bạn được sơ khen cho ngày đi học đầu tiên của mình.

Ngày thứ hai:

Hôm nay bạn tiếp tục đi học nửa ngày. Sáng ở nhà ăn được nhiều hơn hôm qua, nhưng vẫn ít. Đến trường, bạn biết rồi nên tới cổng là mếu, vào cô đón bạn còn khóc to hơn hôm qua làm mẹ lại lo lắng cho con trai của mình. Đến giờ mẹ đón bạn từ tay sơ, bạn cũng điềm tĩnh, ko khóc, chẳng tủi thân, cũng ko thể hiện là mừng rỡ nữa. Cũng được sơ thông báo là ăn hết suất trưa, nhưng sáng nay ko chịu ngủ. Và tuần sau các cô quyết định cho bạn đi học cả ngày.

Ngày thứ ba: 28/3/2011 (thứ hai)

Ngày đầu tuần, việc chuẩn bị cho bạn cộng với ba mẹ nữa mất nhiều thời gian. Ở nhà mua cháo lươn mà bạn ăn như làm cảnh, mấy muỗng bé xíu dồn lại chưa tới 1 muỗng ăn cơm của người lớn và nửa quả trứng gà ta.

Đến trường, vẫn điệp khúc khóc ở cổng và dọc đường vào lớp. Cô than bạn quấn cô quá, làm như cô là của mình bạn, ko cho cô làm chi hết, chỉ bồng bạn thôi. Ngủ còn mở mắt ra xem chừng xem cô còn ở đó ko mà.

Chiều 4h mẹ đón về, vẫn thái độ như cũ, có vẻ mừng hơn chút xíu thôi. Cô cũng khen ngoan và ăn hết các suất ăn của mình. Trong ba lô của bạn có 6 cái quần, 6 đôi tất ướt.

Về nhà bạn chơi một chút rồi ẹo, rồi đòi bồng và người hơi nóng. Ba mẹ thay nhau bồng cho bạn ngủ mà chốc chốc bạn lại dậy. Mẹ kẹp nhiệt thì đến 39,7 độ C, đầu, người thì nóng mà chân thì lạnh. Bạn ko chịu ăn gì cả. Ba mẹ dỗ dành đủ kiểu ép bạn uống được150ml sữa, uống thêm thuốc hạ sốt rồi ru bạn ngủ. Đêm bạn ngủ ko ngon, trời lạnh vẫn ko chịu đắp mền (có ai chỉ giúp mẹ Bơ cách nào để làm chân bạn ko lạnh nữa vì bạn ko chịu đắp mền ko?)

Cả đêm thao thức với bạn, cùng nỗi lo bạn sốt vậy thì ngày mai thế nào? Sáng dậy mẹ mệt phờ người, ăn sáng chẳng thấy ngon, ko nuốt nổi gì cả. Mà mẹ ko được phép ốm đâu đấy, cố lên mẹ ơi.

Mong cho những ngày tới trời bớt lạnh chứ đà ngày thì người khoẻ cũng ốm thôi. Đã cố ko để bạn đi học trong mùa đông rồi mà ở Đà Nẵng mấy ngày này còn lạnh hơn cả mùa đông nữa, thương bạn quá!

Ngày thứ tư:

Sáng nay (thứ 3), bạn ngủ dậy thấy đỡ sốt, vậy là ba mẹ tiếp tục cho bạn đến trường và dặn dò cô kỹ lưỡng, có gì thì gọi mẹ đến đón bạn về. Bạn vẫn mếu, vẫn khóc, thương quá đi. Đi học ngoan nhé con trai, bản lĩnh lên con nhé!

Mẹ ở trên cơ quan gõ những dòng này mà gật gà gật gù, may mà cả phòng đi tập huấn hết rồi, mẹ cũng phải đi mà trốn ở phòng vì biết mình đang trong tình trạng này mà đi học thì cũng ko vô đầu được chữ mô hết đâu. Mong cho đừng có điện thoại cô gọi vì thế nghĩa là bạn vẫn khoẻ, vẫn ngoan.

 

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

Bạn í một tuổi rưỡi!

Bạn Bơ đánh dấu mốc sự kiện tròn 18 tháng của mình bằng cách nói không với món cháo. Bình thường bạn cứ tà tà 1 ngày 3 chén cháo đầy. Vậy mà đúng 1,5 tuổi ta người lớn, ta thanh niên rồi nên chỉ ăn món của người lớn thôi, cháo là dành cho trẻ con mà.


Photobucket

Một tuổi rưỡi, bạn đã nghe, hiểu và biết nói lên yêu cầu theo ý mình cho mọi người hiểu.

Một tuổi rưỡi, bạn biết tự nhắm mắt khi người lớn yêu cầu ngủ cho dù chưa buồn ngủ, cứ nhấp nháy đến lúc nào ngủ thì thôi.

Một tuổi rưỡi, bạn làm điều gì sai mà người lớn la tiếng to thì bạn mếu rồi oà lên khóc nức nở như là oan ức lắm

Một tuổi rưỡi, bạn là em bé ngoan khi biết nghe lời khi người lớn khuyên bảo, nói nhỏ nhẹ cho bạn ý nghe, rồi xong là “Da ạ”nghe thiệt là yêu

Một tuổi rưỡi, bạn í biết nói “đái rồi, hư quá” khi đái dầm trong quần, nhưng ko chịu nói trước khi có nhu cầu, hay ngay lúc có nhu cầu mà mẹ xi cũng ưỡn người lên ko chịu, chỉ xong rồi mới tự bảo “hư quá” thôi.

Một tuổi rưỡi, bạn có thể nhớ và hình dung ra những người, việc mà mới gặp. Mẹ kể lại cho bạn, thế là bạn nằm yên, mắt mơ màng như là đang nghĩ tới những điều mẹ kể ý

Một tuổi rưỡi, bạn thích nghe mẹ hát bài chúc bé ngủ ngon lúc đi ngủ, rồi ê a hát theo từng từ của mẹ nữa, rồi hai mẹ con cười khúc khích.

Một tuổi rưỡi, bạn biết chơi nhiều đồ chơi dùng pin, đến khi xe chạy chậm, bạn nói: “hết pin dồi” và tự động chỉ chỗ cho người lớn thay pin khác cho bạn.

Thêm vài hình ảnh trong tháng này của bạn:

Thích chơi Iphone của cậu Bi nè:

 

Photobucket

Sắp xếp ghế cho gọn nhé:

 

Photobucket

Cái mặt gồng lên nè, ghê ko?

 

Photobucket

Chụp với cậu Bi nhé!

 

Photobucket

Mẹ ké 1 cái với!

 

Photobucket

Bạn í xiếc nữa nè!

Photobucket

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Cập nhật tình hình!

Mấy hôm nay bỏ bê blog, ko biết mọi người có quên nhà Bơ ko nhỉ.

Photobucket
Tuần trước mẹ mìn ham chơi, liều mình bỏ bạn ở nhà nội ngoại nguyên 6 ngày liền để đi du lịch cùng cơ quan. Vậy mà bạn ở nhà ngoan lắm nhé, mẹ gọi điện về thì nghe thế này:
Bạn: Alo, mẹ ơi!
Mẹ: Alo, Bơ hả, con ở nhà có ngoan ko?
B: Ngan
M: Con ăn cơm chưa?
B: Dồi
M: ăn cơm có ngon ko?
B: Ngon
M: ở nhà con chơi với ai?
B: Chậu Bi
M: Chút nữa con uống sữa ngoan nghe!
B: Da.ạ
M: Con đi ngủ với bà ngoại ngoan nghe!
B: Da.ạ
Đấy, bạn lớn rồi thật đấy. Sau khi mẹ cúp điện thoại thì bạn mới nhớ, mới đòi mẹ một chút thôi, rồi đi chơi chỗ khác là hết. Cậu Bi ở Nhật về chơi với bạn gần 1 tháng. Bạn quấn cậu Bi lắm. Hôm 14/3 cậu Bi định qua lại mà có vụ động đất nên trả vé máy bay, ở nhà chơi với bạn thêm nữa. Chắc là đợi bạn đi học rồi cậu mới qua lại luôn.
Bạn thích biểu diễn, người lớn bảo “con lên ghế nằm ngủ giống ông nội đi”. Bạn í trèo lên ghế, vờ nhắm mắt lại, mắt nhắm mà cứ nháy liên hồi; bàn tay thì nhịp nhịp như đang nghe nhạc; còn bắt chéo chân và nhịp theo bàn chân cho giống ông nữa chứ.
Bạn í biểu diễn các thế ngủ nè:


Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Thêm vài hình hồi tết mẹ chưa post lên.
Hun con chó nhà dì 10 nhé!

Photobucket

Tinh cam voi me:


Photobucket

Một điều bạn làm mẹ phiền lòng là bạn ăn hoài mà vẫn ko chịu lớn, lại còn sụt cân nhiều nữa, giờ chỉ còn 10.6 kg thôi hà. Hu hu hu!
Mẹ bảo bạn làm điệu cho mẹ chụp hình thì bạn làm thế này đây:


Photobucket



Photobucket

 Vài ngày nữa mẹ sẽ đưa bạn ra Đà Nẵng đi học nhé! Mong là bạn hợp tác, ngoan ngoãn nha!