Từ sau lễ 2/9, em lại có người giữ trẻ mới. Thật là thiệt thòi
cho em vì chỉ mới gần 1 tuổi mà đã bị đổi tới người thứ 5 trông em rồi. Mẹ hi vọng
bà này giữ em được để ko phải đổi nữa hay là em sẽ ko bị đến trường sớm. Em ở
nhà với bà này rất ngoan (theo lời bà kể). Nhưng cứ ba với mẹ về là em sẽ bám
như sam, khóc tức tưởi nếu mẹ ko chịu bồng em ngay mà đi thay đồ hay làm chuyện
gì khác. Bà cho ăn chỉ cần để em ngồi trên ghế bình thường, không cần ngồi ghế ăn
mà em cũng ngoan ngoãn ngồi im, há miệng. Bà bắt em ngủ thì em chỉ hơi mếu 1 chút
thôi, chứ ko khóc thành tiếng, rồi nằm im ôm gối mà nhắm mắt ngủ, ko cần phải
ru nhiều hay phải cho bú mới ngủ như ba mẹ. Nếu thấy những điều này ko thì đây
là bà giữ trẻ số 1 rồi, còn đòi hỏi gì nữa nhỉ. Nhưng rồi, mẹ để ý hơn, mẹ thấy
em của mẹ sợ bà lắm, sợ quá luôn, ko biết lúc mẹ đi làm bà có đánh hay doạ em
ko?
Có lúc bà đang ru em ngủ, thấy mẹ về, vậy là em bật dậy, khóc
tức tưởi, thương lắm.
Cô 9 ra chơi, thấy bà cho em nằm ngủ dưới đất mà ko chịu úp
mùng cho em, em đang ngủ mà có con ruồi đậu vào mũi em làm em thức dậy.
Bà ko cho em chơi đồ chơi vì em đem đi lung tung, mỗi lần dọn
là bà lại la mẹ. Như vậy thì em có phát triển được ko?
Từ lúc em còn nhỏ tới giờ, mẹ đã tập em ăn uống mỗi bữa chỉ
<30ph, ko đi lung tung lúc ăn. Giờ đây, mỗi lần ăn là bà bồng ra ngoài, qua
hàng xóm ăn.
Em đã biết đi, thích đi quanh nhà lắm. Mẹ tập em đi giày, nhưng
có lúc mới mang vào em đã đái ướt, vậy là đem giặt (thực ra chỉ rửa lại mà thôi).
Bà la mẹ, nói làm gì bắt bà giặt giày hoài,
đừng mang nữa.
Mỗi lần mẹ đi làm về là em lại được thay áo mới. Mẹ có hỏi
thì bà cứ nói dơ quá nên thay thôi. Nhưng em của mẹ làm gì mà bẩn đến thế. Mẹ
ko muốn em thay nhiều vì em ko thích thay đồ đâu, mà phải có vấn đề gì mới thay
chứ. Mẹ ko cho thay nữa thì hai hôm nay về nhà mẹ nghe em có mùi chua, mùi của
thức ăn ói ra.
Bà thích đút em ăn đặc, trong khi lúc trước mẹ thường cho loãng
hơn. Bà đút em rất nhanh, theo mẹ thì ko kịp nuốt nữa. Hai ngày cuối tuần ở nhà
mẹ để bà cho ăn, lần nào em cũng ói, bữa ít bữa nhiều. Vậy là mẹ kết luận có thể
ngày nào em cũng ói nên bà mới thay áo cho em.
Có lúc mẹ về thấy em ngồi ngoan trên ghế coi tivi một mình,
còn bà thì đang gọi điện thoại, trong danh sách gọi thì quá trời cuộc luôn.
Còn những điều khác nữa, mẹ ko nhớ hết. Mẹ ý kiến thì ba bảo
mẹ lắm điều. Nhưng mẹ thương con trai của mẹ lắm. Mỗi ngày em phải ở nhà với bà
nhiều hơn ở với ba mẹ, ko được hoạt động nhiều nữa, chỉ được bà bồng suốt ngày
thôi.
Mẹ đọc được những bài học làm mẹ trên mạng, mẹ muốn hoạt động
cùng em, mẹ ko muốn mất thời gian vàng của con như các
bà mẹ khác đã từng hối tiếc,
ân hận. Nên mẹ tranh thủ về với em buổi trưa, buổi chiều. Mẹ với em đi quanh nhà,
bày đồ chơi ra chơi với em. Và mẹ muốn ba cũng vậy vì em thích ba lắm. Đang chơi
với mẹ mà nghe tiếng xe ba hay nghe mẹ nói “ba về” là em tự đứng dậy, chạy ù ra
nhìn yêu lắm. Nhưng mấy hôm nay ba có vẻ như ko quan tâm em nhiều. Sáng dậy bồng
em chút xíu rồi đi làm. Tối đi học lái xe, rồi nhậu nhẹt bạn bè nữa đến 9h mới
về. Vậy là em ko dc chơi với ba, thương em lắm ba à. Mẹ lại cằn nhằng, rồi ba bực
tức với mẹ.
Làm sao đây, mẹ ko biết xử lý thế nào cả.
Ko dám nói với cả người giúp việc vì sợ bà lại mắng em, sợ
ba bảo mẹ khó tính, là dũng sĩ diệt osin…
Ko biết cách nào để nhắn nhủ ba dành thời gian cho em.
Mẹ có nhiều dự định dành cho em lắm, dành cho em trong mốc
thời gian tròn 1 tuổi này mà cũng đành bỏ qua vì một mình mẹ thì ko làm gì được.
Muốn chụp hình nhiều cho em, muốn ghi lại những bước đi đầu tiên, những hoạt động
đầu đời của em. Chỉ mình mẹ mày mò chụp, úp ảnh…Mẹ buồn. Mẹ thương em.