Mẹ muốn
viết nhật ký này để ghi lại thời khắc Bơ chào đời. Thời khắc thật thiêng liêng
mà mẹ ko bao giơ muốn quên cả. Mẹ đọc nhiều NKVC trên mạng lắm rồi, và mẹ mong
muốn mình cũng được như các bà mẹ khác. Và điều đó đã trở thành sự thật vào
ngày 21/9/2009.
Lúc
mang thai Bơ, mẹ mong ngóng từng ngày cho đến ngày được ôm Bơ vào lòng. Me ganh
tỵ với ba vì hang ngày ba đều được hôn Bơ trong khi mẹ thì lặc đặc mang cái bụng
bầu nặng nề. Mẹ thầm nghĩ sinh Bơ xong mẹ sẽ ôm Bơ mà hôn cho thiệt đã.
Tháng
9 năm nay có nhiều ngày đẹp thật. Ngày 09/09/09, ngày này mẹ mang thai Bơ đúng
38 tuần 1 ngày. Theo mẹ đọc sách thì con sinh ra sau 37 tuần đã có thể được coi
là đủ ngày đủ tháng nên mẹ mong Bơ của mẹ ra đúng ngày này lắm. Rứa mà chờ đợi
mòn mỏi, vẫn chẳng thấy có dấu hiệu muốn gặp mẹ. Ngày 20/09/2009, đây cũng là một
ngày đẹp, và lúc này Bơ đã được hơn 39 tuần, có thể gọi là già tháng rồi mà
cũng ko thấy Bơ ra. Cậu Bi của Bơ ở Nhật về ngày 20/8, cả nhà ai cũng nghĩ chắc
cậu sẽ được gặp Bơ trước khi qua lại. Thế mà đếm từng ngày, ngày nào mẹ cũng thủ
thỉ nói chuyện với Bơ, mong Bơ ra mà Bơ cũng cứng đầu ko chịu, đến 20/9 là cậu
Bi qua lại bên Nhật ròi, vẫn chưa được gặp Bơ.
Rồi
cũng đến lúc Bơ muốn ra với mẹ. Mẹ thấy đau bụng lâm râm vào chiều và đau nhiều
hơn vào tối 20/9. Cũng nghĩ là đau bụng chuyển dạ nhưng mẹ ko dám chắc vì sợ lỡ
ko phải thì buồn lắm vì mẹ mong ngóng Bơ nhiều lắm rồi. Tối này ba mẹ còn đi tiệc
buffe của SYM, nhưng vì trời nóng quá và hơi đau bụng nên mẹ rủ ba về sớm. Về nhà còn ăn cơm gà của bà nội Bơ
gửi ra nữa. Mẹ vẫn đau bụng, lúc này từng cơn rõ hơn nhưng đau ko nhiều, mẹ ko
biết đây có phải là đau đẻ ko nữa. Rồi mẹ dặn ba canh đồng hồ xem mỗi cơn cách
nhau bao lâu? Lúc 10ph, lúc 5ph mà mẹ vẫn
còn tỉnh táo. Mẹ nghĩ chắc ko phải đau đẻ đâu. Nhưng muốn chắc chắn nên
mẹ gọi điện cho cô Tâm nhận làm dịch vụ cho mẹ con mình. Cô nghe mẹ tả thì nói
là yên tâm, chưa tới lúc đâu, còn chờ nhiều dấu hiệu khác nữa. Tối hôm đó mẹ và
ba ngủ trong sự …..Ba sợ mình ngủ say, ko lo được cho mẹ con mình nên nói mẹ để
đèn cho ba mau tỉnh, nhưng mẹ nghĩ ko cần, có gì mẹ sẽ đập ba dậy thật mạnh mà.
Thế là cả buổi tối mẹ thao thức, thao thức vì nghĩ tới Bơ, thao thức vì đau bụng,
cơn đau mỗi ngày một mạnh hơn, mẹ ra vào toilet lien tục, đến khi thấy máu báo,
mẹ mừng quá, lay ba dậy thật nhanh. Ba con ngủ say lắm, nhưng khi thấy mẹ đánh
thức thì bật dậy. Lúc này mẹ đã đau lắm rồi, ba đứng cho mẹ dựa cho qua cơn đau
giống trong sách đã dạy. Mẹ chờ qua cơn đau rồi đi tắm, lại gọi cho cô Tâm dịch
vụ, cô bảo vào viện đi, cô nghỉ chút rồi vào với mẹ sau vì cô mới ở viện về và
ba gọi dì 7. Dì 7 với mẹ đi taxi vào viện. Lúc này là 4h sang ngày 21/9, lúc
này khoa sản vắng tanh chứ ko chen chúc như ngày thường mẹ Bơ đi khám. Thủ tục
nhập viện được thực hiện thật phức tạp bởi 2 em thực tập của trường Cao đẳng y
tế. Rồi mẹ Bơ được đưa vào khám, cũng là 2 em này thực hiện, mở 4 phân. Mẹ tuy
đau nhưg mà vui lắm vì sắp được gặp Bơ yêu rồi. Me tưởng chắc khoảng 1, 2 tiếng
nữa là xong nhưng cứ nằm rồi đi xét nghiệm, rồi siêu âm, rồi đo tim thai CTG, rồi
khám trong…những thủ tục rườm rà làm mẹ mệt phờ, bụng đau càng lúc càng mạnh
hơn, mẹ được đưa vào phòng đẻ. Vào phòng đẻ thấy hơi rợn người, ai cũng nằm
tênh hênh, những tiếng la rên lúc to lúc nhỏ rồi lại bị khám trong, mỗi bác sĩ
vào thăm lại bị khám trong, mẹ sơ lắm. Nhưng nghĩ đến Bơ là như có them sức mạnh.
Mẹ tìm đồng hồ nhìn, ôi 7h30 rồi mà chưa đẻ, ko biết mình mở them được phân mô
nữa ko? Cô Tâm đã vào với mẹ rồi, mẹ yên tâm hơn được phần nào, cô khám vẫn mở
4phân. Trời ơi, sao mà lâu rứa? Lúc này cơn đau của mẹ hình như đã đat đỉnh,
đau lưng ghê gớm, đau từng cơn là mẹ ko sao nằm thẳng được, người cong quắp như
con tôm.Mẹ ko dám rên la chút nào, trước khi sinh mẹ đã nghĩ mình chịu đau giỏi
lắm mà, mình sẽ ko la lên như mọi người đau, mọi người qua được chắc minh cũng
qua được. Nhưng mà đau quá, mẹ ko dám la to như người khác nhưng cứ ư ử, ư ử
thôi. Lúc nhìn thấy cô Tâm, tự nhiên mẹ yên tâm được phần nào, tự nhiên mẹ lại
mít ướt đòi mổ, ko chịu đựng nổi đẻ thường nữa rồi, thế là bị cô la một trận. Xí
hổ với Bơ quá hỉ. Mẹ lại tiép tục đau, đau ko có từ nào để diễn tả, đúng là ko
có gì đau bằng đau đẻ thật, đau bụng, đau lưng, đau toàn than, ko có chỗ mô gọi
là dễ chịu cả. Mẹ tìm đồng hồ, chẳng có, rứa là chờ mấy em thực tập đi qua mẹ hỏi,
9h30 rồi, ôi, lâu quá, vậy mà vẫn mở mới được 5 phân. Ko biết tới hồi mô mới được
10 phân để đẻ nhỉ? Mẹ lo sợ mình ko đủ sức đợi tới đó mất, rồi mẹ sợ ko mổ thì
mẹ ko đủ sức rặn, rồi có thể con bị dung kẹp để lôi ra nữa, mẹ lo đủ thứ. Mẹ nằm
đây, có BS nào đi qua cũng vào khám trong cho mẹ, mẹ sợ khám trong lắm, mà cũng
muốn được khám nữa để lỡ mà con chui ra thì còn nhanh biết để đón con chứ mà
sao lâu mở quá. Rồi BS tiêm cho mẹ 2 mũi thuốc gì vào đùi, và truyền nước nữa.
BS nói sợ mẹ ko đủ sức rặn và đang tiếp sức cho mẹ thôi. Mẹ thì nghĩ giờ làm gì
cũng được, chỉ mong là con nhanh ra thôi, đau thì cũng đau đến đỉnh rồi, them
tiêm cũng chẳng ăn thua gì đâu. Bàn đẻ bên cạnh mẹ có người mới vào, tên là Thu
Nguyệt. Mẹ nghe tên mà them lo lắng, hai người tên giống nhau ở gần, BS có khi
nào nhầm con ko nhỉ? Rồi 1 BS tới khám trong tiếp cho mẹ, nghe BS phán mở 10
phân rồi mà mẹ như giảm đau được một nửa vì biết con yêu sắp ra rồi, rồi mẹ lại
lo mình ko biết cách rặn thì đẻ làm sao đây? BS còn bảo vỡ ối rồi, chú ý nước ối
xanh nữa. Mẹ chẳng biết gì cả, thấy các y tá lôi dụng cụ ra tùm lum, chắc chuẩn
bị đỡ cho mình đây. Nhiều người quá, mà chẳng ai quen cả, có quen mỗi cô Tâm
thôi. Rồi mọi người hò nhau đỡ đẻ cho mẹ, lệnh của BS, của ytá,.. mẹ cố sức thở,
rặn, rặn, thở…nghe bị la ko chịu thả lỏng, dang chân, nghe được khen thở tốt, rặn
tốt…Rồi phựt 1 cái, tiếng oe oe vang lên trong phòng, mẹ nửa mừng nửa lo ko biết
có phải là con của mẹ khóc ko nữa. Mẹ thấy người nhẹ bẫng, cô Tâm đem con lại
cho mẹ ngắm 1 chút, con ra đời lúc 10h15 ngày 21/9/2009. Mẹ vui lắm, mẹ ko tài
nào diễn tả được cảm giácc này. Rứa là mẹ đẻ thường được rồi, mẹ được làm mẹ rồi,
ôi, mẹ anh hung thật. Con được mang ra ngoài và mẹ tiếp tục được lấy nhau ra,
được khâu lại. Quá trình khâu thật la lâu, nhưng mà ko đau như trên mạng mẹ đọc
được vì đã được tiêm thuốc tê rồi. Xong, mẹ nằm tênh hênh trên bàn đẻ 3h sang
đó mới được chuyển ra với con để gặp ba
và ông bà nội ngoại đang sốt ruột từ sáng tới chừ. Và bây giờ, với mẹ, ngày
21/9 là ngày đẹp nhất vì ngày này mẹ được gặp con, con yêu của mẹ.